logo
TRƯƠNG THỊ BÍCH BI – 2 NĂM, 1160KM, HÀNH TRÌNH VẼ LẠI CUỘC ĐỜI
Tác giảMinh Anh

“Khó khăn nhất không phải công việc, mà là ánh mắt dè bỉu của mọi người”

Có những vết thương không chảy máu, nhưng làm người ta cạn dần sức sống.
Với Trương Thị Bích Bi, vết thương ấy bắt đầu từ ngày chị sinh ra: một vết bớt đậm màu trên gương mặt. Khi người khác lớn lên với những lời khen “xinh quá”, chị lớn lên giữa những câu hỏi vô tình mà sắc như dao: “Sao mặt lại thế?”… và những ánh nhìn lặng im nhưng đủ khiến một người muốn biến mất.

Chị không tự ti vì mình yếu đuối. Chị tự ti vì xã hội quá quen với việc phán xét một gương mặt trước khi lắng nghe một trái tim.

 

Khi gương mặt trở thành rào cản của cả cuộc đời

Vết bớt không chỉ nằm trên da. Nó nằm luôn trong cách người ta đối xử với chị.

Công việc của chị lênh đênh, bấp bênh, bởi một gương mặt “không giống số đông” khiến chị khó hòa nhập, khó được tin tưởng, khó được trao cơ hội.
Đau hơn cả, là những tổn thương đến từ nơi đáng lẽ phải là chỗ dựa. Gia đình chồng gây sức ép, buông những lời lạnh lẽo: “Mày bỏ nó đi, tao nhìn nó tao thấy ghê.”

Chị Bích Bi trước khi điều trị tại Dr. Hoàng Tuấn

Nhưng điều khiến chị đau nhất là có những khoảnh khắc chị không thể công khai chở che con trước người ngoài, không thể nắm tay con bước thẳng giữa đám đông mà không sợ ánh nhìn soi mói.

Một người mẹ có thể chịu tổn thương cho mình.
Nhưng khó có người mẹ nào chịu nổi cảnh con mình phải cúi đầu vì mẹ.

 


 

2 năm - 1160km: Một cuộc chiến sống bằng tình yêu dành cho con

Vì muốn được nắm tay con tự tin bước giữa cuộc đời, suốt 2 năm qua, chị Bích Bi chọn cách không bỏ cuộc.

Chị đi từ Phú Yên ra Hà Nội – quãng đường 1160km, ngồi xe 2 ngày 2 đêm, bất chấp đường xa, bất chấp chi phí nặng nề, bất chấp những lần mệt rã rời đến mức chỉ muốn gục xuống.

Mỗi lần chị đi, hai đứa nhỏ lại nhét vào túi mẹ một tờ giấy nhỏ. Chữ viết non nớt, nhưng sức mạnh thì như kéo chị đứng dậy:
“Mẹ ơi cố lên.”

Có thể với người khác đó chỉ là mảnh giấy.
Nhưng với chị, đó là lời thề: mình nhất định phải thay đổi, không phải để đẹp hơn người ta, mà để con mình được hạnh phúc hơn.

 


 

Khi chiếc khẩu trang không còn là nơi ẩn nấp

Sau hơn 2 năm điều trị, dù mới đi được một nửa hành trình, chị Bích Bi đã bắt đầu chạm vào điều mà trước đây chị không dám nghĩ tới: được sống như một người bình thường.

Chị có thể tháo khẩu trang.
Chị có thể đi làm.
Chị có thể đi chợ.
Chị có thể giao tiếp với xã hội mà không còn run sợ.

Chị nói một câu thôi, nhưng nghe như tiếng cửa mở sau nhiều năm bị nhốt:
“Trước đây, mình như con ốc thu mình trong chiếc vỏ. Bây giờ, mình đã thoát ra rồi. Mình ngẩng cao đầu được rồi.”

Chị Bích Bi đã thay đổi sau 1/2 liệu trình tại Thẩm mỹ Hoàng Tuấn

Không phải vì chị bỗng dưng trở thành một người khác.
Mà vì chị đã đủ dũng khí để bước ra khỏi nỗi sợ.

 


 

“Tôi đã thay đổi như thế đó” – Không phải phép màu, mà là dũng khí

Hành trình của chị Bích Bi không phải câu chuyện cổ tích. Không có phép màu rơi từ trên trời xuống.
Chỉ có một người phụ nữ từng bị đời vùi dập, nhưng vẫn chọn đứng dậy – vì con, vì tương lai, vì quyền được hạnh phúc.

Bạn xứng đáng được thay đổi. Bạn xứng đáng được hạnh phúc.
Và nếu hôm nay bạn đang tự ti, đang thu mình, đang sống sau một chiếc khẩu trang nào đó của cuộc đời, hãy nhớ:

✨ “Tôi đã thay đổi như thế đó” - không phải vì may mắn, mà vì tôi đã chiến đấu.

 


 

Nếu bạn cũng đang cần một cơ hội để bắt đầu lại…

Bạn không cần phải mạnh mẽ ngay lập tức. Bạn chỉ cần dám bước một bước.
Vì bước đầu tiên luôn là bước khó nhất — nhưng cũng là bước quyết định bạn có đang đi về phía ánh sáng hay không.

0 / 5 (0Bình chọn)
Bình luận
Gửi bình luận
Bình luận